Với sự bắt đầu mạnh mẽ của Cách mạng công nghiệp vào thế kỷ 18, chủ nghĩa tư bản đã phát triển ở Châu Âu và mở ra nhu cầu giao dịch lớn. Các quốc gia Châu Âu mở rộng thuộc địa ở Châu Á và Châu Phi.
Vào giữa thế kỷ thứ 19, các thế lực phương Tây đã bắt nhà Thanh Trung Quốc và Nhật Bản mở cửa và sau đó yêu cầu tương tự với Joseon, nhưng Joseon đã từ chối và đẩy lùi các cuộc tấn công hải quân vào năm 1866 của quân Pháp và năm 1871 của quân Mỹ. Vào năm 1875, Nhật Bản đã phái chiến hạm Unyo tấn công đảo Ganghwado và Yeongjongdo, yêu cầu Joseon mở cửa thông thương nước ngoài. Cuối cùng, vào một năm sau, tức năm 1876, Hiệp ước Đảo Ganghwado được ký kết một năm sau đó, buộc triều đình Joseon phải mở cửa ba cảng là Wonsan ở phía Đông, Incheon ở phía Tây và Busan ở bờ biển phía Nam.
Theo đó, các thế lực đế quốc, trong đó có Nhật, càng tích cực giành giật với nhau để bóc lột tài nguyên của đất nước Joseon. Vào năm 1897, Joseon đã đổi tên thành Đại Hàn Đế Quốc và thúc đẩy cải tổ và chính sách mở cửa nhưng đã quá muộn.
Nhật Bản đã sớm giành nhiều chiến thắng trọng yếu trong cuộc chiến với nhà Thanh, Trung Quốc và Nga, nổi lên là một cường quốc ở Đông Bắc Á, và từng bước thôn tính Joseon. Nhiều người yêu nước Hàn Quốc, tiêu biểu như nhà cách mạng Ahn Jung-geun đã hy sinh thân mình để chống lại sự thôn tính đó nhưng tất cả đều không thành công. Vào tháng 8 năm 1910, Đại Hàn Đế Quốc chính thức trở thành thuộc địa của Nhật.